Người ta yêu nhau để ở bên nhau, để chở che, chăm sóc lẫn nhau. Vì người ta yêu nhau, người ta muốn chia sẻ tình yêu của mình, trong màn sương mai phơn phớt hay trong tiếng gió reo trên những đỉnh cây. Người ta yêu nhau không biết đêm, ngày, bóng tối hay ánh sáng. Tình yêu là một điều diễn biến liên tục, chẳng biết khi nào sẽ dừng lại. Nhưng những khoảng khắc tưởng như vô hình và nhẹ bẫng ấy, đôi khi lại là điều chúng ta phải tìm kiếm cả cuộc đời …
Người ta vẫn thường chạy theo những thứ mình thích, theo đuổi những người mình yêu....có mấy ai chịu đứng lại để chờ đợi, để cảm nhận nhịp đập trái tim của những người đang chạy theo mình. Cứ nghĩ rằng phải có được người mình yêu mới là hạnh phúc nhưng có phải vậy đâu, nhiều khi chỉ vì tính cố chấp hay sự hiếu thắng chinh phục, vô tình hoặc cố ý, ta đã bỏ lỡ những nhân duyên.Hóa ra, chọn cô đơn thì dễ, chọn yêu thương lại vô cùng khó.
Khi nhớ ra rằng mình đã từng vắt cạn kiệt cảm xúc để mà yêu thương một ai đó, để gọi tên một ai đó nồng nàn, để mà nhớ, để mà mong.Nhưng cũng có những lúc sợ cô đơn đến độ khóc lên nức nở, giữa những bức tường, giữa những tầng không cảm xúc, những chấm tròn màu xanh đang sáng nhưng im lìm trên màn hình máy tính.
Chỉ mong có thể tìm thấy đúng người, vào đúng lúc, để trao đi tình cảm đủ nhiều, để bình tâm bên họ, tự tin mỉm cười vì đã can đảm chọn yêu thương…